NƠI GÓC PHỐ XƯA HÀ NỘI – Câu chuyện của Ms. Nguyễn Mai Anh
———————————————————–
“Dù có đi bốn phương trời
Lòng vẫn nhớ về Hà Nội
Hà Nội của ta, Thủ Đô yêu dấu…”
Câu hát ngân lên trong buổi sáng cuối tuần giữa không gian tĩnh lặng thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ mà nồng nàn của ly cà phê sáng làm tâm hồn tôi chênh chao một nỗi nhớ. Tôi nhớ những góc phố cổ kính rêu phong, những hàng hoa sữa lặng lẽ tỏa hương trong đêm, cho lòng thêm dạt dào những lời thầm thì say đắm của cảnh vật.
Bâng khuâng thời gian trôi qua, phố xá hanh hao bỗng nhẹ nhàng chuyển mình từ những ngày hè nắng gắt sang những cơn mưa rào bất chợt. Từng hàng cây góc phố bỗng chốc chuyển màu. Không còn đó cái nắng gay gắt nữa, thay vào đó là những cơn mưa nồng mùi đất và những cơn gió hiu hiu nhè nhẹ.
Nếu ai chưa từng thử một lần thả nhẹ những bước chân lẫn mình vào dòng người trên phố, có lẽ sẽ phải hối tiếc vì thanh xuân chưa từng biết đến vẻ đẹp yên bình ấy. Một buổi sáng trời trong tản bộ bên bờ hồ Hoàn Kiếm, nhấm nháp một cốc trà, ngắm nhìn những hàng liễu rủ bóng xuống mặt hồ yên ả. Lúc ấy lòng mình bỗng nhẹ nhàng và yên tĩnh đến lạ. Từng cơn gió đều mang theo hơi thở thơm mát, mà những gương mặt hối hả thường ngày trên phố cũng bỗng nhiên như chậm lại hơn. Dường như ai ai cũng muốn sống chậm lại một chút để được tận hưởng thêm thứ tiết trời nhẹ nhàng khoan khoái.
Tôi lặng ngồi ngắm nhìn một góc quán cổ kính, trầm mặc với những nét kiến trúc rất riêng của Hà Nội. Đó là bộ bàn ghế gỗ kiểu cũ, bức tường rêu phong, chiếc kệ mộc, cả bộ chén tách mang dấu ấn một thời đã qua mang đến cảm giác như đang bước chân vào ngôi nhà quen thuộc. Những không gian quán xá vỉa hè, từ quán cóc bán trà đá, trà nóng đơn sơ, đến quán bia hơi một thời bao cấp, những quán cà phê như là thương hiệu của phố cổ đều là những không gian mang dấu ấn đặc trưng văn hóa người Hà Nội.
Có những nỗi nhớ tạc vào những gốc cây xù xì, những con đường lá vàng rơi lác đác, những gánh hàng rong chở mùa về ngang phố, những vết ố của thời gian trên căn gác cổ, tiếng bán rong của bà bán xôi có cái mủng và đám lá khô rơi đầy trên phố một chiều thu vàng… Hà Nội đã ôm vào lòng tôi biết bao thương nhớ, đã cất giữ biết bao kỷ niệm của những bước chân nơi con đường quen thuộc, của những giây phút thả lòng mình với đất trời… để rồi một ngày nào đó bước lặng lẽ trên đường, nhìn hàng cây đang mùa rụng lá, cảnh vật chẳng đổi thay mà con người thì đã bị thời gian làm phai nhạt, duy chỉ ký ức đã gửi cả vào đây, vào những hàng cây có hình của nỗi nhớ.