BẬC CẦU AO – Câu chuyện của Mr. Đỗ Văn Sơn
—————————————
Chiếc bậc cầu ao đơn sơ và mộc mạc từ lâu đã như một ký ức vững chắc trong tâm hồn tôi, nó như một dấu vết thời gian đọng lại từ tuổi thơ đẹp đẽ. Đó là một biểu tượng của sự gắn kết, của những khoảnh khắc đáng nhớ mà tôi đã trải qua từ những ngày còn chập chững những bước đi đầu tiên.
Nhớ lại những ngày thơ bé, chiếc cầu ao trở thành điểm hẹn thú vị của chúng tôi, những đứa trẻ ngây thơ với những giấc mơ đầy màu sắc. Mỗi buổi chiều, chúng tôi lại rủ nhau mang cần câu ngồi cả tiếng đồng hồ trên những thềm bậc cầu ao để câu cá, tiếng cười tiếng nói rôm rả cả một góc trời, rồi đó là cả những giây phút hồi hộp khi cá đớp mồi và vui sướng khi nhấc được chú cá lên mặt nước. Đó là hình ảnh không thể phai mờ trong trí nhớ tôi. Nước ao trong xanh rì rào, mặt trời lung linh in bóng nắng lấp loáng xuống làn nước, và chiếc cầu ao như người bạn đồng hành cùng chúng tôi trong những khoảnh khắc vui vẻ đó.
Ngày hè nắng nóng, chiếc cầu ao trở thành điểm đến không thể bỏ qua. Chúng tôi nhảy xuống từ bậc cầu xuống ao, cảm giác mát lạnh của nước mát tràn ngập cơ thể. Đó là lúc chúng tôi tận hưởng sự tự do, quên hết mọi lo âu và mệt mỏi sau mỗi buổi học. Chiếc cầu ao trở thành người bạn đồng hành, chứng kiến những khoảnh khắc vui tươi và hồn nhiên của tuổi thơ chúng tôi như vậy.
Không chỉ là nơi vui chơi thỏa thích, chiếc cầu ao còn gắn liền với những công việc đời thường. Mẹ tôi thường đến bên cầu để rửa rau, giặt quần áo, nước ao trong và sạch là nguồn nước vô tận lúc bấy giờ. Mỗi lần bố tôi về sau một ngày làm đồng, bố lại dừng lại bên bậc cầu để rửa chân tay, làn nước mát bên cầu như giải tỏa xua đi chút mệt mỏi của bố.
Bậc cầu ao – biểu tượng của những kỷ niệm ngọt ngào, của tuổi thơ hạnh phúc và của tình cảm đong đầy thân thương với những vật bình dị. Từng bậc cầu ao, từng ngóc ngách quê hương đã gắn kết tôi với mảnh đất dân dã, nơi mà tôi vẫn luôn yêu thương và nhung nhớ.