Have any Questions?

0904615855

XE ĐẠP ƠI…

PMC > Peoples > XE ĐẠP ƠI…
XE ĐẠP ƠI…

XE ĐẠP ƠI…

XE ĐẠP ƠI… – Câu chuyện của Ms. Nguyễn Thị Tuyết San
**************************************
Chiều nay, tranh thủ đợt nghỉ dài, tôi dọn dẹp lại cái nhà kho cho ba. Cái kho của ba như một thế giới đồ cũ thu nhỏ vậy. Này là chiếc đinh tán rỉ hoen được cất đi nhỡ khi nồi thủng có cái để “vá”. Này là phân bón, chuồng gà dùng mỗi khi dịp Tết đến, những đoạn ống nhựa có thể tận dụng bất cứ lúc nào để sửa đường ống nước của nhà, đỡ phải chạy đi mua… Và đây nữa, chiếc xe đạp cũ kỹ của tôi, món đồ đã gắn bó với tôi suốt những năm tháng học phổ thông. Chiếc xe đạp đã cũ lắm rồi. Màu trắng của sườn xe đầy vết trầy xướt, bạc thếch, loang lỗ vết rỉ sắt. Cả hai bánh lép xẹp, xì cả ruột ra ngoài lốp. Cái cổ xe cong cong phủ dày một lớp rỉ sắt, lệch sang một bên. Bụi và bùn đất bám khắp thân xe càng khiến khối sắt trở nên cũ kỹ và vô dụng…
Năm đó, khi đã lên lớp 8, tôi mới chịu tập xe đạp để đi học cùng các bạn và chiếc xe đạp chính là phần thưởng mà ba dành cho tôi sau khi được chọn đi thi học sinh giỏi của trường. Thế nhưng, bao nhiêu niềm vui, sự tò mò đều tan biến khi tôi nhìn thấy “nó”. Nó là chiếc xe tôi không mong đợi. Bởi chiếc xe ao ước của tôi chẳng phải là nó. Ước mơ của tôi là có một chiếc xe đạp của riêng mình, mà phải là xe đạp mini nhỏ nhắn, xinh xắn như các bạn nữ khác cơ chứ đâu phải con cào cào đầy “nam tính” này cơ chứ.
Ở cái tuổi đầy ương ngạnh, khi những thứ mình mong muốn không được như ý, tôi bắt đầu hành trình “tàn phá” chiếc xe. Nào thì đi nhanh phanh gấp, nào thì chọn ổ voi, ổ trâu mà “xung trận” hòng mong chiếc xe sớm hỏng để được thay chiếc xe khác. Thế nhưng, trời chẳng hiểu cho lòng người, mặc dù cũng ngốn kha khá tiền phụ tùng thay thế của ba nhưng chiếc xe dù có bị tàn phá sao đi nữa nhưng dưới đôi bàn tay đầy hoa của ba, nó lại “ngon lành” như ban đầu. Vậy là tôi đành chấp nhận sống cùng chiếc xe cào cào ấy.
“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, dần dần tôi biết yêu thương chiếc xe hơn vì những ưu điểm vượt trội của nó so với chiếc xe mini diễm lệ kia. Chiếc xe cũng đã gắn bó với tôi qua bao thăng trầm, những mốc quan trọng trong đời học sinh. Giờ đây, mỗi lần đi làm, tôi vẫn thường nhìn ngắm các cô cậu học trò nhỏ tới trường trên chiếc xe của họ. Nhưng chẳng còn xe đạp, chẳng còn nón lá, cũng chẳng còn những câu chuyện, những tiếng cười rộn vang. Các cô cậu bây giờ đi xe đạp điện nên họ đi nhanh lắm, hối hả lắm và lặng im lắm… Mỗi lần như thế, tôi lại tha thiết nhớ và thầm gọi “Xe đạp ơi! Đã xa rồi…”.

Công ty CP Quản lý & Khai thác Toà nhà PMC
57 Huỳnh Thúc Kháng, Q. Đống Đa, Hà Nội.
Tel: (+84) 24 3773 8686
Fax: (+84) 24 3773 7777
Website: https://pmcweb.vn
Email: pmc(at)vnpt(dot)vn

PMC © 2012 - 2018. All rights reserved.

DMCA.com Protection Status

Get In Touch

Latest Posts