Have any Questions?

0904615855

GIẾNG LÀNG – MẢNH HỒN QUÊ

PMC > Peoples > GIẾNG LÀNG – MẢNH HỒN QUÊ
GIẾNG LÀNG – MẢNH HỒN QUÊ

GIẾNG LÀNG – MẢNH HỒN QUÊ

GIẾNG LÀNG – MẢNH HỒN QUÊ – Câu chuyện của Mr. Nguyễn Hồng Giang
—————————————————–
Phố thị ồn ào, bộn bề nỗi mưu sinh hằn sâu trên từng con ngõ, góc phố, bên những quán hàng… Cảm giác chênh chao khi ngày cạn khiến tôi nhớ quê, nhớ tuổi thơ đầu trần, chân đất, nhớ khói đốt đồng thơm mùi rơm rạ, nhớ giếng nước quê mát lành, thanh sạch…
Ngày xưa, mỗi làng có một cái giếng chung, người dân đến đó gánh nước về dùng. Gần nhà tôi có một cái giếng cũ, thành giếng từ dưới lên đều xếp bằng gạch thẻ đất nung. Người ta quen gọi là giếng làng nhưng thực ra đấy chỉ là giếng của xóm. Qua năm qua tháng, thời gian điểm tên mình bằng thứ rêu xanh và ít cây rêu dương xỉ len mọc giữa các nếp gạch như một minh chứng kiên trì của sự trường tồn. Tôi vẫn nhớ như in, lúc ấy hầu như tất cả các gia đình trong xóm đều đến đây gánh nước về nấu ăn. Từ sáng sớm cho đến tận khuya, chốc chốc lại nghe tiếng gầu chao nước xoang xoảng.
Tôi vẫn nhớ mỗi khi hè đến, lũ trẻ chúng tôi thường trèo ổi, trèo khế hái quả xuống, thêm chút muối hạt rồi chấm ăn ngon lành. Ăn chán thì rủ nhau ra giếng làng uống nước no căng bụng rồi chơi ô ăn quan, chắt chuyền… Ông ngoại hay dùng nước ở giếng làng để đun nấu, pha chè xanh, đôi khi là chè vối thơm ngọt nơi đầu môi. Những ấm nước như cái cớ kết nối câu chuyện thời chiến, chuyện trong làng… của ông tôi và bạn đồng niên bên những ván cờ nơi đầu ngõ. Còn lũ trẻ chúng tôi ngồi chõng ngóng bà đi chợ về với túi bỏng, tấm mía, khi thì vài chiếc bánh đa giòn rụm thơm nức mùi vừng…
Những trưa hè trốn ngủ, chúng tôi chạy ào ra giếng chơi, ngắm nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong lòng giếng rồi cười vang. Có đứa nghịch ngợm nhặt vài viên sỏi nhỏ thả xuống lòng giếng, nhìn những vòng sóng nước lan rộng rồi tan biến mà thích thú mãi không thôi. Rồi chúng tôi mơ mộng kể cho nhau nghe về mong ước tương lai, nào là được đi khắp muôn nơi, làm những điều lớn lao, trở thành những người vĩ đại…

Giếng nước còn là nơi gắn liền với bóng hình những người phụ nữ thân thương của đời tôi. Nơi chị vừa giặt giũ vừa khe khẽ hát, những khúc ca không đầu không cuối mà nghe buồn xa xăm. Nơi gợi về bao câu chuyện xửa xưa ngoại kể mà tôi đã nằm lòng từ thuở bé. Vành giếng bao năm lặng thầm giữa những đổi thay của quê nhà. Tuổi tác chất chồng trên vầng trán ngoại. Giếng nước sau nhà dương xỉ, cỏ dại ngày càng rậm rạp. Nước máy, giếng khoan tiện lợi dần thay thế vành giếng cũ giữa vùn vụt tháng năm…
Tôi về đứng bên giếng nước ngày nào, gốc khế xưa đã không còn để tôi mơ mộng nhặt chùm hoa thả xuống làn nước trong. Bao bận đi về lần nào cũng ghé thăm ngoại rồi lại vội vã rời xa, tôi đã lãng quên mất cái giếng sau nhà, đã không nhận ra cây khế từ lúc nào bị đốn mất. Chiều nay, lòng rưng rưng thương ngoại một đời dâu bể, thương chị tôi giữa tháng ngày cứ trôi hun hút mà tình duyên vẫn hoài lận đận. Tôi múc một gầu nước mát vục lên mặt để những nỗi buồn cũng nhẹ nhàng cuốn đi.

Công ty CP Quản lý & Khai thác Toà nhà PMC
57 Huỳnh Thúc Kháng, Q. Đống Đa, Hà Nội.
Tel: (+84) 24 3773 8686
Fax: (+84) 24 3773 7777
Website: https://pmcweb.vn
Email: pmc(at)vnpt(dot)vn

PMC © 2012 - 2018. All rights reserved.

DMCA.com Protection Status

Get In Touch

Latest Posts