NHỚ TIẾNG RAO TÀO PHỚ – Câu chuyện của Ms. Nguyễn Thị Bảo Ngọc
———————————————
Mỗi lần nghe tiếng lũ trẻ ngoài ngõ nhỏ nô đùa chạy nhảy, tôi không thể vơi bớt nỗi nhớ quê hương cùng với những kỷ niệm tuổi thơ. Cùng với tiếng cười giòn tan của bọn trẻ, tâm hồn tôi như vượt xa khỏi không gian chật hẹp của chốn phồn hoa đô thị, để trở về với làng quê bình yên sớm chiều.
Nhớ sao những buổi trưa nắng nóng nằm dưới bóng mát gốc cây thiu thiu ngủ. Nhớ sao những buổi chiều lộng gió, cùng bạn bè thả diều trên những cánh đồng lúa chín; hay những buổi họp chợ quê vui như trảy hội. Và nhớ sao tiếng rao…
“Phớ! Tào phớ đây!…”
“Phớ! Ai Tào Phớ đi… !”
Tiếng rao tào phớ mỗi buổi chiều giữa các ngõ hẻm của làng quê. Tiếng rao hơi khàn nhưng thân quen ấy đã toát lên vẻ đẹp mộc mạc của người vùng quê. Trở về với tuổi thơ, vào mỗi buổi trưa chiều, tôi cùng bạn bè ngóng trông chiếc xe đẩy của bác bán tào phớ. Cái xe hàng tuy ọp ẹp, cũ kĩ, nhưng nó đã mang lại niềm vui vẻ, hạnh phúc cho bao đứa trẻ. Cùng với tiếng rao khàn cất lên, đám trẻ từ mọi nhà ùa ra, bao vây lấy bác như những chú chim non chờ chim mẹ bón ăn. Tất cả đã tạo nên một bức tranh… không, một tác phẩm nghệ thuật vô giá hằn sâu trong ký ức của tôi để mỗi khi tôi xem lại nó, lòng tôi bâng khuâng, xao xuyến.
Trở về với thực tại, sống giữa chốn đông người, khói bụi, tiếng còi xe ing ỏi khác hẳn với vẻ yên tĩnh ở làng quê; ấy vậy mà tôi đã sống được hơn mười năm tại đất này. Tôi đã nghe qua đủ các tiếng rao bán hàng hóa, tạp phẩm, nhưng không sao tìm tiếng rao tào phớ thân thương. Tiếng rao tào phớ dường như đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi, vang vọng trong đầu tôi mỗi buổi chiều nắng nỏ. Tôi chợt nhận ra rằng tiếng rao ấy đã góp phần giúp cho tuổi thơ hạnh phúc của tôi và những đứa trẻ khác ở quê được trọn vẹn. Cho dù mãi mãi về sau, có lẽ rằng… tôi cũng sẽ không thể quên được tiếng rao ấy.