NHÀ LÀ NƠI TRỞ VỀ – Câu chuyện của Mr. Lê Văn Thiêm
—————————————————-
Ngày còn bé anh chị em tôi xêm xêm tuổi nhau nên cứ chạnh chọe nhau vì nhà chật chội bí bích thành ra bị Thầy U tôi la mắng suốt ngày.
Mỗi lần tới nhà bạn hay nhà chú bác chơi, cảm giác thật là thích. Đã không bị mắng còn được ăn uống và khuyến khích cứ tự nhiên, vui chơi thoải mái. Vì thế mà hồi ấy tôi nghĩ cứ tới nhà người khác lại thấy dễ chịu hơn nhà mình nên tôi thường tới nhà bạn chơi hơn ở nhà.
Vậy rồi thời gian trôi đi, tất cả anh chị em tôi đều lên thành phố học đại học và làm việc xa nhà. Căn nhà cũ năm xưa vẫn còn đó, dù ngói đã hỏng và được Thầy tôi đảo lại ngói mới nhưng đến bây giờ tôi đã thấy những suy nghĩ của tôi đã lầm lạc, xa nhà rồi tôi mới thấy nhớ làm sao? Cái cảm giác ấy cứ thường trực trong đầu tôi mà không thể nào quên đi được. Thường thì tôi cứ 4 tuần sẽ về quê 1 lần, nhưng cứ đến tuần thứ 3 là người nôn nao mong ngóng nhanh hết tuần để được về nhà.
Đi xa rồi tôi mới ngộ ra chỉ có ở nhà mới thấy thoải mái, cảm giác an toàn tuyệt đối. Còn nếu phải đi xa, cái cảm giác nhớ nhà rất dễ khiến người ta mủi lòng. Ở xa, thấy cái gì cũng dễ dàng liên tưởng đến nhà, rồi nao nao nhớ. Dịch bệnh ập đến vậy là đã hơn nửa năm trời tôi chưa được về nhà, căn nhà nhỏ ngày nào anh chị em tôi còn ganh tị nhau đủ thứ giờ chỉ còn Thầy U ngồi mong đợi.
Dịch bệnh phức tạp, cuộc sống áp lực bon chen, chỉ có gia đình là nơi bình yên nhất để tôi muốn trở về. Ngoài kia dù có phong ba bão táp thế nào thì dưới mái nhà rêu phong này mãi là nơi sưởi ấm cho trái tim tôi lớn nhất. Cánh cửa đời khép lại thì cánh cửa của ngôi nhà có cái sân lát gạch vẫn luôn rộng của chào đón. Vậy đấy, phải qua bốn mươi năm cuộc đời mới nhận ra, gia đình là nơi duy nhất không chối từ khi ta bị cuộc đời chối bỏ.