NẮNG XUÂN VÀNG – Câu chuyện của Ms. Trần Hạnh
——————————————————-
Mùa xuân còn say trong giấc nồng, nắng đã ghé mắt dò tìm ta qua khung cửa sổ. Vài giọt nắng mơn man da thịt ấm áp như bàn tay ai khẽ lay ta thức dậy mỗi sáng. Khẽ khàng mở khung cửa nhỏ và thật ngỡ ngàng trước vẻ đẹp rực rỡ, nắng mùa xuân, vàng ươm cả sân nhà.
Trời nhẹ lên cao… Nắng xuân nhảy múa điệu đà trên từng nhánh cây nụ hoa trong vườn. Từng sợi nắng hồng rải đều trên luống cải. Cải độ này ra hoa, dưới nắng vàng lấp lánh rực rỡ thu hút biết bao ánh nhìn ngưỡng mộ, yêu mến. Nắng xuyên qua những hạt sương đêm ngủ quên trên chồi lá tạo nên những chuỗi ngọc long lanh. Nắng tinh nghịch len lỏi qua từng kẽ lá rồi đọng lại lấp lánh lấp lánh. Mấy cây hoa bung nở từ Tết, giờ lại thêm rộ hơn, thơm hơn. Thì ra xuân đã âm thầm rót nắng mật vào từng bông hoa để cho ong bướm thỏa sức tận hưởng.
Hoa gặp nắng để khoe hương, còn người gặp nắng thì lại dâng trào cảm xúc. Một chút nắng thôi, chút nắng của những ngày xuân khiến bao trái tim rung lên nhịp tơ lòng đầy cảm xúc. Những bâng khuâng, xao xuyến, gặp nắng như một chất xúc tác để vang lên, để bày tỏ. Vẻ đẹp của nắng có lẽ chính là điều khiến cho chúng ta bước chậm lại, để ngắm nhìn, để tận hưởng cuộc sống, lắng nghe bản thân và âm vang của cuộc đời từ những điều mỏng manh nhất.
Một ngày mới nắng lên mang đến cho con người sự sống ngập tràn, bắt đầu một ngày mới đầy năng lượng. Và kết thúc một ngày dài đó, cũng là nắng, với ánh chiều tà lãng mạn khép lại ánh sáng để mở ra một bức tranh màn đêm với muôn vàng những vì sao sáng.
Một chiều xuân, qua ánh nắng vàng hoe, ta bỗng thấy trong lòng hạnh phúc khi được tận hưởng tất cả những gì tinh túy đẹp nhất trên đời. Có bóng dáng mẹ gói ghém hành trang cho mình lên đường tiếp tục công việc sau những ngày nghỉ Tết an lành, có hình bóng của cha đang đợi để đưa ta đi tới những chân trời đẹp nhất. Dưới nắng vàng hanh của quê hương, có chút mơ màng về người ta yêu thương.