MÁI TÓC CỦA MẸ – Câu chuyện của Ms. Đặng Thùy Dương
——————————————————
“Tóc mẹ thì búi sau đầu
Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn”
Mỗi lần gặp lại câu ca dao ấy tôi lại nhớ mái tóc dài duyên dáng của mẹ. Mái tóc ấy được mẹ nâng niu, chăm chút cẩn thận như một phần yêu thương của cơ thể. Mang trong mình vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam truyền thống, mái tóc mẹ ngát hương hoa cỏ mộc mạc chân quê với mùi hương hoa bưởi thơm mát hòa quyện với hương thơm nhè nhẹ, thoang thoảng của cúc tần và hương bồ kết hăng hắc, tinh khiết. Nhớ lại lúc anh em tôi còn nhỏ, vào mỗi chiều tối, sau khi kết thúc công việc, mẹ lại ngồi trước hiên dùng lược chải mái tóc dài duyên dáng dưới ánh trăng vàng êm dịu, trong sự thanh bình của làng quê.
Không còn đen nhánh như thời son trẻ, mái tóc ấy giờ đã pha sương theo guồng quay khắc nghiệt của bánh xe thời gian. Mái tóc mẹ bạc màu để đổi lại cho chúng tôi cuộc sống ấm no, đủ đầy. Ngày qua ngày, đè nặng trên đôi vai gầy của mẹ biết bao nhọc nhằn, vất vả từ công việc mưu sinh đến những công việc nhà. Sáng sớm tất bật với công việc, chẳng còn thảnh thơi nghĩ đến chuyện đầu tóc, mẹ chỉ vội vấn gọn mái tóc dài ấy lên để thuận tiện “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”.
Mái tóc mẹ giờ đã lưa thưa, pha màu dâm bụt. Càng ngắm nhìn mái tóc của mẹ tôi lại càng thương và trân trọng sự tảo tần, hy sinh quên mình cho gia đình của người phụ nữ nhỏ bé ấy. Tôi tự nhủ mình phải cố gắng nhiều hơn nữa để xứng đáng với những gì mẹ đã dành cho chúng tôi, để bù đắp phần nào những vất vả, nhọc nhằn mẹ phải trải qua để đổi lấy cuộc sống ấm êm cho gia đình.