GIÓ LÀO QUÊ TÔI
Tháng tư về, những ngọn gió Lào đầu tiên lướt nhẹ qua khu vườn. Hòa lẫn trong âm thanh thánh thót của chim, tiếng rỉ rả của côn trùng, những ngọn gió lướt nhẹ rười rượi báo hiệu một mùa nắng nóng sắp tới. Những ngọn gió thổi liên tục, ròng rã không ngừng nghỉ vần vũ từ ngày sang đêm ào ạt, bỏng rát. Mặt trời vừa hé rạng đông, những ngọn gió Lào hùa cùng với nắng rút dần chút hơi ẩm đầu ngày. Mặt trời càng lên cao, nhiệt độ tăng dần thì luồng khí nóng hầm hập phả vào người rát như kim châm. Từng đợt gió hung hãn tung mình trên những ngọn cây cao, thổi ù ù trên những mái nhà. Thuở tôi còn nhỏ, việc chống cái nóng do gió Lào gây ra vô vàn khó khăn. Càng quạt càng nóng vì khi quạt phả hơi nóng trong không khí vào người, nhiệt độ trong không khí lại cao hơn nhiệt độ trong cơ thể. Bọn trẻ chúng tôi chỉ còn cách thả trâu xong xuống dầm dưới sông đến khi mặt trời sắp lặn mới lên dắt trâu về. Người lớn đi làm dùng áo tơi che nắng. Một cách làm giảm cái nóng ghê gớm do gió Lào gây ra là mỗi lần đi đâu về tu một cốc nước chanh đường hay chanh muối. Cứ như vậy từ đời này qua đời khác, gió Lào đã góp một phần biến quê tôi thành vùng đất cằn đá sỏi. May thay, nó đã hun đúc nên con người quê tôi một tinh thần hay lam hay làm cần cù chịu thương chịu khó trong học tập và hăng say lao động. Những ngày cuối tháng tư dần trôi qua, những đợt gió dễ chịu của gió Lào cũng dần kết thúc, nhường chỗ cho sự khắc nghiệt của gió Lào “hoành hành” trên dải đất miền Trung như định mệnh không thể thay đổi.