BÁN ANH EM XA, MUA LÁNG GIỀNG GẦN
Nhịp sống bận rộn, cơm áo gạo tiền, thời gian ngày càng bó hẹp hơn. Ai nấy đều hối hả cuốn vào công việc và muôn vàn các mối quan hệ công việc, bạn bè, đồng nghiệp khác, có lúc quên đi mối quan hệ gần gũi nhất: hàng xóm, láng giềng. Khoảng cách gần là thế, mà đôi khi lại thành xa. Xưa kia, những nhà ở vùng nông thôn, hàng xóm ngăn cách nhau chỉ bởi một hàng rào thưa, thậm chí chỉ ngăn cách nhau bởi một con đường, một lối đi, hoặc một cái ao. Hàng xóm muốn gặp nhau đơn giản lắm. Bây giờ thành thị cũng như nông thôn, đa phần đã kín cổng cao tường. Thế là các hàng xóm hôm nào còn chạy sang nhờ đón con, bị cảm mạo nhờ láng giềng sang đánh gió,… bỗng trở nên xa lạ. Những cái gật đầu lạnh lùng. Những cánh cổng ra đóng vào mở hoặc là đóng im ỉm suốt ngày như muốn đưa ra thông điệp rằng thời của “láng giềng gần” đã qua. Cho đi rồi ắt sẽ nhận lại, những giá trị thuộc về tình cảm thể đong đếm, nhưng bạc vàng cũng chẳng bao giờ có thể mua được. Chẳng những tối lửa tắt đèn có nhau, việc sống chan hòa với xóm giềng, còn giúp cho mỗi người hoàn thiện về lối sống của chính mình: ứng xử với nhau tế nhị, làm đẹp lòng nhau, “chín bỏ làm mười”, bỏ qua những ích kỷ cá nhân để sống vì nhau, giúp đỡ nhau, học tập lẫn nhau. Tình cảm ấy quý giá, đáng trân trọng là thế, nếu không biết “bán anh em xa, mà mua lấy láng giềng gần” chẳng phải là đáng tiếc hay sao?