HƯƠNG LÀNG – Câu chuyện của Ms. Lê Thị Thanh Trà
—————————————————————–
Trong cuộc sống có những mùi vị ta có thể cảm nhận bằng giác quan bình thường nhưng có những thứ hương vị mà ta phải cảm nhận bằng cả tấm lòng mới thấy được cái hay cái đẹp của nó, mặc dù đó là những thứ thật giản dị. Đó chính là thứ mùi hương tinh khiết của trời đất len lỏi, thấm đẫm từ ký ức tuổi thơ của mỗi con người, hay nói cách khác đó chính là hương quê.
Tôi cứ quẩn quanh mãi với làng. Những vẻ đẹp bình dị tưởng như không có gì đặc sắc lại nhưng có sức mạnh vô hình níu giữ hồn tôi, nâng niu yêu thương. Mỗi lần trở về làng, cảm giác vừa thân quen, vừa mới mẻ và thú vị cứ làm tôi mê mẩn. Đó là mùi rơm rạ thoảng trong gió sau những vụ mùa – thứ mùi hăng nồng khó tả, được pha trộn từ các hương vị đậm chất quê nhà như mùi ẩm của nước, mùi bùn non của đất, mùi ngai ngái của cỏ của rơm rạ. Đó là hương thơm dạt dào của hoa bưởi nở về đêm hay mùi hoa thiên lí cứ thoảng nhẹ đâu đây, lọc qua không khí rồi bay nhẹ đến, rồi thoáng cái lại bay đi. Tháng ba, tháng tư hoa cau thơm lạ lùng. Tháng tám, tháng chín hoa ngâu cứ nồng nàn như những viên trứng cua tí tẹo, ẩn sau tầng lá xanh rậm rạp.
Bao năm trôi đi, tuổi thơ tôi cứ được ướp trong cái thứ hương bình dị của những loài hoa trong làng. Mà hương của làng đâu chỉ là hương lúa, hương hoa mà còn là mùi khói lam chiều, cái thứ mùi khói cay nồng quen thuộc vấn vít trên mái đầu, quần áo mà ấm áp lạ kỳ, khiến người đi xa cứ rưng rưng nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn của mình mà chả thế nào quên; là mùi cơm độn khoai lang nấu bằng nồi đồng điếu vùi trong hơi lửa của rơm rạ thơm ngon lạ thường! Những ngày xa quê đi học, trong tiếng mưa tí tách, ta chỉ muốn được về nhà để được ăn lưng cơm có mùi khói bếp thơm mà nặng tình, nặng nghĩa ấy biết bao!
Hương làng ơi, cứ thơm mãi nhé!