Have any Questions?

0904615855

MIỀN YÊU THƯƠNG

PMC > Peoples > MIỀN YÊU THƯƠNG
MIỀN YÊU THƯƠNG

MIỀN YÊU THƯƠNG

MIỀN YÊU THƯƠNG
…..
Tiếng tha thiết, nói thường nghe như hát
Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
Như gió nước không thể nào nắm bắt
Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.
…..
Trước đây, khi tôi ngồi hướng dẫn con gái – Bé Thảo Vy đánh vần, tôi có cảm giác như ai đó đang ngâm bài thơ tiếng Việt bên tai. Và càng nghe, tôi lại càng thấy lời thơ giống như những âm hưởng cuộc sống của gia đình, khi tôi còn thơ bé. 
Thủa ấy, mỗi sáng tinh mơ, Mẹ khe khẽ gọi tôi thức dậy học bài hay cùng Bố mang dụng cụ ra chợ cho Mẹ bán hàng. Khi nắng đi qua khe cửa là thời điểm tôi hòa vào cùng đám bạn, cắp sách đến trường. Còn Bố, Mẹ đã bắt đầu phục vụ những thực khách đầu tiên. Tuy tôi có vất vả hơn bạn bè cùng trang lứa, nhưng lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, tôi cần hòa nhịp vào “bản giao hưởng” của gia đình để cùng tạo nên những âm thanh cuộc sống nơi khu phố.
Thời điểm đó, Việt Nam vừa bước sang một thời kỳ mới, xóa bỏ bao cấp, dẫn tới nền kinh tế gặp nhiều khó khăn. Khi ấy, Bố Mẹ tôi đang làm việc tại một công ty cung cấp thực phẩm ở Hà Nội. Nhưng sau khi cơ quan có quyết định chuyển đổi cơ chế, ông bà xin về nhà, mở một quán ăn nhỏ tại chợ Nguyễn Cao. Có nhiều đêm, tôi nghe thấy tiếng thở dài của mẹ, nên lòng tôi có thắt lại đôi chút.
Đúng lúc, em gái của bố tôi nhận sách về khâu vào buổi tối cho nhà máy in Tiến Bộ. Tôi cũng nhờ Cô nhận thêm sách về, lúc rảnh rỗi, học xong bài, tôi ngồi gia công để đỡ đần chi phí cho cha/mẹ. Trong không gian vẻn vẹn có 18m2, ngôi nhà nhỏ, xinh nhiều lúc không ai nhìn thấy ai, bởi đồ đạc kín đặc vây quanh. Chỉ có những tiếng siết chỉ, nếu lắng nghe kỹ thì người vào mới biết nhà có người đang ở bên trong. Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy ai cầm kim khâu, là tôi lại nhớ đến những ngày tháng còng lưng, miệt mài khâu sách. 
Rồi một ngày kia, khi dọn hàng cho mẹ, tôi nhìn thấy nhiều anh, chị quanh xóm cũng làm tiểu thương: Anh thì bán cá cảnh, giun đất, con quay; Chị thì đi bán lồng đèn thủ công, xanh đỏ… Họ không rên rỉ kêu đau lưng như tôi, lại vừa ngồi bán hàng, vừa đọc sách. Thấy vậy, tôi bèn nhờ ông anh họ làm ở bên trong nhà máy rượu, mua chanh đã bỏ vỏ và mang ra chợ bán. Ban đầu, tôi bán cũng được kha khá, nhưng Bố mẹ thấy tôi ít thời gian học bài hơn nên bắt tôi nghỉ. Và tôi lại chuyển hướng sang đi bỏ mối, nước ngọt cho những hàng quán nhỏ, đỡ tốn thời gian hơn. Nhưng khi đi thu tiền, tôi lại cảm thấy khó khăn hơn ngồi bán chanh bỏ vỏ…Bởi khi nào, họ bán hết hàng, mới trả tiền cho tôi, có những người, họ còn nợ lại rất lâu dẫn tới tôi bị cụt vốn. Bố mẹ tôi thấy vậy động viên, tôi chuyên tâm học để tốt nghiệp phổ thông, rồi sau ra trường gia đình sẽ tính tiếp.
Thế nhưng sau khi tốt nghiệp, đúng lúc trường Hoa Sữa tổ chức tuyển sinh. Bố, Mẹ đã xin cho tôi qua học, nhằm mục đích tôi sẽ có một nghề theo đuổi tương lai. Với chuyên ngành được đào tạo là F & B (Bộ phận bàn), tôi học đến năm thứ hai thì có một khách sạn 5 sao đầu tiên tại Hà Nội tìm đến trường tuyển dụng. May mắn thay tôi là người được trúng tuyển và trở thành lứa nhân viên đầu tiên của khách sạn Hilton vào thời kỳ đó. Từ ấy, gia đình tôi đã bước sang một giai đoạn mới, bữa cơm được cải thiện nhiều hơn. Và sự lo lắng được dịch chuyển dần sang cô em gái, vẫn còn đang học trường phổ thông.
Tại khách sạn Hilton, tôi miệt mài học tập tiếp với những người vừa là cấp trên, vừa là thầy dậy để tôi trưởng thành hơn trong nghề nghiệp. Sau một thời gian trải nghiệm nghề, tôi đã tích lũy được một ít kinh nghiệm cho riêng mình. Khi hoàn thành chương trình cử nhân quản trị kinh doanh trường đại học Kinh tế, tôi đã chuyển sang nghề quản lý bất động sản tại PMC.
Giờ đây khi đã là một Giám đốc tòa nhà với diện tích quản lý đến vài ngàn mét vuông, công việc của tôi nay đã nhàn hơn rất nhiều so với những gì tôi đã trải qua thời niên thiếu, nhưng sao tôi vẫn nhớ hoài những ngày tháng cũ, về những “nốt trầm” của gia đình, của khu phố, nơi tôi sinh sống.

Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời

Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
Như vị muối chung lòng biển mặn
Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.

(Trích Bài thơ Tiếng Việt, Lưu Quang Vũ)

Công ty CP Quản lý & Khai thác Toà nhà PMC
57 Huỳnh Thúc Kháng, Q. Đống Đa, Hà Nội.
Tel: (+84) 24 3773 8686
Fax: (+84) 24 3773 7777
Website: https://pmcweb.vn
Email: pmc(at)vnpt(dot)vn

PMC © 2012 - 2018. All rights reserved.

DMCA.com Protection Status

Get In Touch

Latest Posts